Quảng Ninh thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hội tụ mọi điều kiện như 1 VN thu nhỏ sẽ là thiên đường ăn chơi, hưởng lạc, sinh sống, làm việc và là niềm ao ước của bất kỳ con dân Việt Nam nào mong muốn được đặt chân tới. Mạc Khinh Vũ dĩ nhiên bất kể cái này, mục đích đã đạt được đi luyện công thôi. Mạc Khinh Vũ kể từ khi đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, xông xáo bất quá một tháng thì cùng một bang phái ở địa phương sinh ra xung đột, nàng đem đám kia giết chết không ít người rồi một đường chạy trốn. Trên đường đi gặp được vị 'Sư phụ' này. Buổi tối, Ninh Thiên Tâm cùng với chồng là Mạc Lăng Thiên, dẫn theo con gái Tuyết Hồng cùng nhau đến bệnh viện để thăm Ninh Diệu Hoa. Tuyết Hồng vừa gặp Duyệt Hề thì vui lắm, hai cô bé chơi thân với nhau từ nhỏ. Ninh Thiên Thành đáp. - Tất cả mọi người hãy yên lặng, hoan nghênh các ngươi tới được Đế Hư. Nơi này chính là biên giới đại sa mạc Mã Đạt La ở phía Bắc của Đế hư, là nơi trú quân số 9. - Nơi này thật sự là Đế Hư, theo truyền thuyết, trung tâm của Thiên Mạc Lăng Thiên lúc này mới định thần lại: "Anh Tối qua bọn họ quậy phá tới sáng luôn, anh không ngủ được, anh muốn tìm chỗ nghỉ một lát." "Trên tầng có phòng nghỉ cho khách đấy." "Ừm." Sau đó, hai người lại rơi vào im lặng. "Vậy em đi trước nhé. " Ninh Thiên Thâm Sau đó Ninh Tịch đi ra. Mạc Lăng Thiên sợ đến mức hồn vía lên mây, luống cuống dập tắt điếu thuốc sau đó lần vào trốn sau một thân cây, ngay đến thở cũng không dám thở mạnh. Ninh Tịch hình như đang vội đi đâu đó, không chú ý đến xung quanh cứ thế lên xe rồi sau đó đi thẳng. bt3Uxg. Phần 343 “Yep!” Lục Cảnh Lễ cam chịu số phận bị ngược đãi cả đời. Sau đó không biết anh ta đột nhiên nghĩ tới cái gì mà hai mắt sáng rực lên “À đúng rồi, anh có biết không? Trừ chuyện của Tiểu Tịch Tịch ra thì tối nay còn có một tin cực cực cực kỳ hot nữa đấy anh! Mạc Lăng Thiên, ông bạn anh ấy, trước kia chẳng phải anh ta vẫn luôn thầm mến Quan Tử Dao sao? Ờ thì cứ coi như là đơn phương đi…” Lục Đình Kiêu vốn đang chuẩn bị lên tầng ôm vợ nhưng cái tên “Mạc Lăng Thiên” đã kéo bước chân anh lại. Lục Cảnh Lễ tiếp tục nói “Anh ta vì Quan Tử Dao mà thủ thân như ngọc, thế mà lần này lại làm cho con gái nhà người ta to bụng. Tối nay, từ trên xuống dưới Mạc gia ai nấy đều ép anh ta cưới vợ nhận con đó! Nhưng mà, Mạc Lăng Thiên thà chết cũng không theo, còn nói nếu không phải là Quan Tử Dao thì anh ta không cưới làm cho bố mẹ anh ta tí thì tức chết… chậc chậc chậc… cứ cho là anh ta chỉ một lòng yêu Quan Tử Dao nhưng cũng đừng vô trách nhiệm như vậy chứ? Em gái vô tội mang đứa con của anh ta phải thế nào đây? Không biết là con gái nhà ai mà xui xẻo như vậy…” Kết hợp với lời kể của Lục Cảnh Lễ, lúc này đại khái Lục Đình Kiêu cũng đã rõ tại sao Ninh Tịch vừa rồi lại nói những lời như vậy. Cô gái vô tội kia không phải là ai khác mà chính là chị họ của Ninh Tịch, Ninh Thiên Tâm. Ninh Tịch nói tâm trạng không tốt… là vì chuyện này? Chia sẻ tin tức bát quái xong, Lục Cảnh Lễ tinh thần phấn chấn đi giải quyết nốt công việc. … Sắc mặt Lục Đình Kiêu lúc này không được tốt lắm, anh bước về phòng Ninh Tịch nhưng vừa mới đẩy cửa ra đã sửng sốt… Vị trí vốn thuộc về anh hiện giờ đã bị một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm chiếm cứ, Ninh Tịch đang say ngủ mà vẫn ôm chặt lấy cái bánh bao trong lòng. Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Bảo vô cùng cảnh giác mà mở mắt ra nhìn chằm chằm vào ông bố đang đi về phía chiếc giường. Lục Đình Kiêu ngồi xuống mép giường nhìn cô gái đang ngủ say rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó mới vò đầu con trai nói “Ngủ với mẹ con đi.” Bánh bao nhỏ phồng má rồi lăn một vòng chui vào lòng mẹ, dáng vẻ như muốn nói “cái này mà ba còn phải nói à”. Một lát sau, trên khuôn mặt trắng nõn phúng phính của cậu nhóc hiện lên vẻ ưu tư, nhóc ngửa đầu lên nói với ba mình “Mẹ không vui?” Trẻ con vốn rất mẫn cảm, cho dù Ninh Tịch lúc này đang ngủ thì nhóc vẫn phát giác ra hôm nay tâm trạng của mẹ không được tốt. Lục Đình Kiêu gật đầu “Ừ, tâm trạng mẹ con không tốt.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên nghiêm túc cùng lo lắng “Tại sao?” Lục Đình Kiêu “Vì ba làm chưa đủ tốt.” Bánh bao nhỏ cau mày “Tiểu Bảo cũng không tốt.” Tiểu Bảo muốn tốt hơn… tốt hơn nữa… như thế mẹ sẽ không buồn nữa… “Tiểu Bảo.” Lục Đình Kiêu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn con trai “Con phải nhớ kỹ, mặc dù cô Ninh Tịch không phải mẹ ruột của con, nhưng nếu con đã gọi cô ấy là mẹ thì cô ấy mãi mãi là mẹ của con, đồng thời cũng là người mẹ duy nhất! Từ nay về sau bất kể có chuyện gì xảy ra con tuyệt đối không được quên điều này, nghe rõ chưa?” Bánh bao nhỏ nghe thế thì lười biếng ngáp một cái, vẻ mặt không thèm quan tâm bĩu bĩu môi, sau đó nhóc lại lăn vào lòng của mẹ Tiểu Tịch, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu cái gì đó không rõ “Là mẹ ruột của Tiểu Bảo mà…” Dáng vẻ “dù cho không phải thì Tiểu Bảo đã nói là phải thì đó là phải” vô cùng bá đạo, phải nói là rất giống phong cách ông bố của mình. Khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ kéo lên, sau đó anh cho một lớn một nhỏ mỗi người một nụ hôn trên trán “Ngủ ngon.” Phần 329 Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, bà liếc nhìn báo cáo xét nghiệm rồi nói luôn “Thai nhi được 12 tuần tuổi rồi, rất khỏe mạnh, có muốn không?” Chắc là nhìn ra thần sắc của Ninh Thiên Tâm không đúng, người đi cùng không phải là đàn ông mà lại là chị em nên bác sĩ hỏi thẳng luôn, đối với bà mà nói thì chuyện này thấy nhiều lắm rồi. “Chị Tâm…” Mãi cho đến khi Ninh Tịch nhắc nhở, Ninh Thiên Tâm mới sực tỉnh vội nói “Không… không cần! Bác sĩ, tôi muốn làm phẫu thuật ngay bây giờ, có được không ạ?” Vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm có chút gì đó gấp gáp. Vị nữ bác sĩ nhìn nhìn Ninh Thiên Tâm, vẻ mặt có chút lạnh lùng, làm cái nghề này lâu rồi, bọn họ phản cảm nhất là những người có con rồi mà lại muốn bỏ. Phải biết rằng, hàng ngày có biết bao nhiêu người đến đây làm bao nhiêu thủ thuật chỉ vì mong mỏi có được một đứa con mà cầu còn không được, nhưng những người trẻ tuổi này lại ỷ vào tuổi tác mà không biết chịu trách nhiệm. Giọng nói của vị bác sĩ vô cùng lạnh “Thai của cô cũng lớn quá rồi, phá bằng thuốc không được, chỉ có thể dùng thủ thuật thôi. Có nghĩa là phải nạo bỏ như thế mới có thể nạo sạch hết được, thể chất của cô vốn dĩ đã rất khó có thai, sau lần nạo thai này e rằng sau này rất khó có thai nữa.” Nghe đến đó, vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm như thể sét đánh giữa trời quang “Sao cơ ạ…” Đúng là cô biết thể chất của mình yếu, mỗi lần đến kỳ đều rất đau, đi khám đông y thì bị bảo là “cung hàn”, phải giữ gìn cẩn thận, nhưng cô không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế… Ninh Tịch cũng ngẩn ra “Nghiêm trọng đến thế sao?” Bà bác sĩ nói “Tôi đương nhiên là phải nói rõ các hậu quả nghiêm trọng nhất là gì với bệnh nhân rồi, nhưng đây cũng không phải là hù dọa các cô, lần này cô ta có thể mang thai đã là chuyện không dễ rồi.” Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, ở đâu ra mà không dễ, chị ấy là một lần trúng thưởng luôn đấy! Nhưng, bác sĩ cũng không cố ý dọa cô, Ninh Thiên Tâm lần này mà phá thai thật thì thực sự rất nguy hiểm, có khả năng cả đời không có con được… Chuyện này… đối với một cô gái mà nói, thực sự quá nghiêm trọng! Căn phòng lặng ngắt như tờ. Một lúc sau giọng nói run rẩy, trống rỗng của Ninh Thiên Tâm vang lên “Bác sĩ làm ơn hãy xếp lịch cho tôi đi ạ, càng nhanh càng tốt.” Ninh Tịch nghe thế liền phát cáu “Nhanh cái gì mà nhanh! Hậu quả nghiêm trọng như thế sao có thể quyết định qua loa thế được! Nhất định phải bắt cái gã đó chịu trách nhiệm chứ? Chị còn bao che cho cái thằng khốn nạn đó đến bao giờ?” “Tiểu Tịch, đừng nói nữa…” Trên mặt Ninh Thiên Tâm tràn ngập vẻ đau khổ. Con ngươi Ninh Tịch bỗng lóe lên, mày nhíu chặt lại truy hỏi “Em hỏi chị, cái gã đó có phải là Mạc Lăng Thiên không?” Nghe đến cái tên đó, cả người Ninh Thiên Tâm cứng còng, vẻ mặt đầy hoang mang, dường như không ngờ được Ninh Tịch sẽ biết. Ninh Tịch nhìn phản ứng của cô là biết mình đã đoán đúng rồi, thoáng cái cơn tức đã xông thẳng lên đầu “Má nó! Em biết ngay mà! Thảo nào mà vừa nãy chị nhìn thấy hắn ta đi cùng Quan Tử Dao vẻ mặt lại khó coi đến thế…” Cô đoán già đoán non lại chẳng thề ngờ được, người Ninh Thiên Tâm thích thế nhưng lại là người cô quen… Trong khi Ninh Tịch kich động nói chuyện với Ninh Thiên Tâm, cả hai đều không phát hiện ra khi vị nữ bác sĩ nghe được cái tên “Mạc Lăng Thiên”, vẻ mặt bà vô cùng kinh ngạc. Lăng Thiên? Cái thai này… thế nhưng lại là con của Lăng Thiên? Cảnh tượng bên trong video nhìn trông rất giống một phòng khám nhỏ cũ biết Mạc Lăng Thiên nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt thoáng đổi...Quả nhiên ngay sau đó, trong video xuất hiện bóng dáng của Ninh Thiên lưng của Mạc Lăng Thiên vô thức căng cứng, ánh mắt anh ta dán chặt vào hình bóng đơn độc mảnh dẻ ấy…Trong video, thần sắc của Ninh Thiên Tâm ngẩn ngơ, một mình tới hỏi thăm cô y tá vài điều, sau đó nộp tiền, làm xét nghiệm rồi ngồi trên băng ghế cho đến khi… cho đến khi vào phòng phẫu thuật rồi, bác sĩ nói rằng 10 phút sau mới có thể làm phẫu ảnh cô gái siết chặt tấm ảnh siêu âm trong tay xuất hiện, từ góc độ của anh ta chỉ có thể nhìn thấy cô gái đang gục đầu xuống và bả vai đang run lên bần bật, thậm chí cô còn không phát ra một tiếng nào, trái tim anh ta đau đớn như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức không thở trong video truyền đến giọng nói nghẹn ngào ngắt quãng của cô gái…"Con yêu… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi… ""Xin lỗi con… mẹ không thể giữ con lại nữa…""Xin lỗi con… mẹ yêu con…""Ninh Thiên Tâm, vào làm phẫu thuật đi!" Tiếng thúc giục của bác sĩ vang gái hoảng hốt ngẩng đầu để lộ gương mặt ướt đẫm nước mắt, nỗi sợ hãi tràn ngập gương mặt nhỏ sau đó, cô vội rút điện thoại ra, những ngón tay run rẩy gõ vài chữ, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó, vẻ mặt nhưng thể đang tìm kiếm tia hy vọng cuối cùngNhưng mà cuối cùng, không biết cô gái nghĩ gì, tia hy vọng cuối cùng cũng tắt lịm, tin nhắn viết thật dài rồi lại xóa hết, ngón tay chán nản buông thõng…Mạc Lăng Thiên mở điện thoại mình lên, nhìn tin nhắn cuối cùng cô ấy gửi cho mình, nhìn hai chữ "Lăng Thiên" đơn độc nằm lẳng lặng trên màn hình, nhìn tin nhắn dang dở đó, anh ta bật khóc không thành tiếng… Phần 380 “Là vì chuyện này sao?” Mạc Lăng Thiên run rẩy nói. Quan Tử Dao cau mày “Lăng Thiên, em tin anh không phải loại người thích làm loạn bên ngoài, có lẽ anh bị cô ta bẫy không chừng, nhưng mà mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra.” Mạc Lăng Thiên kich động nói “Lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, hơn nữa đứa bé kia chắc chắn sẽ không giữ lại… chuyện thế này, em có thể chấp nhận Lục Đình Kiêu… tại sao không chấp nhận anh?” Quan Tử Dao nghe vậy thì biến sắc “Cho dù không có chuyện này thì em với anh cũng không có khả năng.” Nói xong cô ta xoay ngưòi rời đi. Mạc Lăng Thiên vội vàng đuổi theo “Tử Dao… thật xin lỗi… ý của anh không phải như thế…” vừa bước được mấy bước thì đột nhiên hai người lao ra cản hai người họ lại “Thiếu gia, lão gia mời cậu trở về!” “Cút! Tránh ra cho tôi!” vẻ mặt Mạc Lăng Thiên lúc này đã không dấu được sự tức giận. “Thiếu gia, xin cậu đừng làm khó chúng tôi.” “Tôi bảo mấy người cút, có nghe hay không!!!” “Thiếu gia, đắc tội!” Hai người kia nhìn nhau một cái rồi cưỡng chế bắt người lên xe. Mạc Lăng Thiên uống quá nhiều rượu nên không thể khảng phán được gì, hẳn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng Quan Tử Dao khuất dần trong bóng đêm… Đêm đã khuya nhưng Mạc gia vẫn sáng ánh đèn. Sau khi bị lôi về nhà thì Mạc Lăng Thiên được đưa tới phòng khách, hắn ta thấy cha mẹ mình đang ngồi đấy cùng với một cô gái… cô ấy chính là Ninh Thiên Tâm. “Mày nhìn xem bộ dạng của mày lúc này ra cái thể thống gì!” Vừa nhìn thấy dáng vẻ say khướt của thằng con mất nết thì Mạc Kiến Chương nổi giận đùng đùng. Mạc Lăng Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên Tâm, giống như đang nhìn thứ gì đó cực kỳ đáng SỢ “Tại sao cô lại ở đây…” Vẻ mặt hoài nghi, sợ hãi cùng chán ghét của hắn giống như một chiếc châm nhọn dính đầy độc tố găm thẳng vào trái tim của Ninh Thiên Tâm, khiên sắc mặt cô trở nên trắng nhợt. Trước đó, cô đã gọi cho anh ta không biết bao nhiêu lần, cũng gửi vô số tin nhắn những anh ta lại chẳng hề trả lời lại lấy một lần. Mạc lão gia cùng Mạc phu nhân đột nhiên tìm tới cửa khuyên cô giữ đứa bé lại, thân phận cô lúng túng không biết nên nói gì, lại không liên lạc được với Mạc Lăng Thiên cho nên chỉ có thể theo chân họ trở về Mạc gia. Chờ sau khi Mạc Lăng Thiên trở về thì ba mặt một lời nói rõ với nhau, nhưng lại không ngờ rằng… Mạc Kiên chương tức giận nói “Thái độ của mày kiểu gì vậy? Là tao với mẹ mày đích thân đi mời cô Ninh tới đây!” Khang Thục Huệ cũng dịu giọng nói “Mời Thiên Tâm đến là để mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc xem phải giải quyết chuyện này như thê nào! Lăng Thiên, con có trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề đâu!” Mạc Lăng Thiên cười nhạt “Hừ, giải quyết… giải quyết cái gì? Cái mà mấy người gọi là giải quyết… chẳng phải là để ép tôi cưới cô ta sao?” “Tao với mẹ mày bắt mày cưới Thiên Tâm thì là sai sao? Mày gây chuyện lỏn như vậy mà lại không muốn chịu trách nhiệm? Sao tao lại sinh ra cái đứa khốn nạn như mày!” Mạc Kiến Chương lại điên tiết. “Lăng Thiên, trong bụng Thiên Tâm là con của con, chả lẽ con nhẫn tâm đến vậy ư?” Khang Thục Huệ cũng khổ sở. Khuôn mặt Mạc Lăng Thiên trở nên âm trầm “Ở trong mắt hai người tôi chỉ là công cụ để nối dõi tông đường mà thôi!!! Hai người đã từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Có nghĩ xem người tôi yêu thật lòng là ai?” “Thằng súc sinh!!!” Mạc Kiến Chương vỗ bàn một cái, tức đến nỗi suýt nữa thì bất tỉnh “Mày vì con đàn bà kia làm loạn nhiều năm như thế, lại còn làm ra biết bao chuyện hoang đường như vậy thì đã có lần nào tao thật sự ép phải mày cưới ngưồi khác chưa?” “Nỗi lòng của mày! Tình yêu của mày! vậy mày có nghĩ tới chuyện một cô gái đang hoàn hảo thế này lại chỉ vì sai lầm của mày phải trả giá thê nào chưa! Mày nói ra những lời thế này thì có còn là đàn ông nữa không?”

ninh thiên tâm mạc lăng thiên