Dạ tiệc cưới đậm chất điện ảnh của Victor Vũ và Đinh Ngọc Diệp Vừa qua, đám cưới của cặp đôi vàng - đạo diễn Victor Vũ và nữ diễn viên Đinh Ngọc Diệp đã khiến showbiz "dậy sóng". Ít ai biết những ngày trước đám cưới, cô dâu khả ái của đạo diễn Tôi Thấy Hoa Vàng Cỏ Xanh đã bị Fan Cuồng "hành hạ" suốt mấy đêm liền.
L7iI. CHƯƠNG 660 VẬY EM GẢ CHO TÔI ĐI CHƯƠNG 660 VẬY EM GẢ CHO TÔI ĐI Vết thương của Hạ Diệp Chi không sâu, nhưng vẫn có chút dài. Bác sĩ nói cần phải khâu vài mũi lại. Hạ Diệp Chi luôn rất an tĩnh. Chỉ có điều, đợi đến lúc bác sĩ cần tiêm thuốc tê cho cô, Hạ Diệp Chi lại từ chối . Trên mặt cô không gợn chút sóng, không có tí biểu cảm “Trực tiếp khâu lại đi, không cần dùng đến thuốc giảm đau”. Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, ông nghe lời của Hạ Diệp Chi xong, đầu tiên là một mặt mù mịt, sau đó không chắc mà hỏi lại một lần nữa “Không cần dùng thuốc giảm đau”? Không đợi Hạ Diệp Chi nói xong, Lưu Chiến Hằng liền tiến lên trước, chau mày nói “Hạ Diệp Chi, em là bị đả kích điên rồi hay là ngốc vậy? Em cho rằng em là nữ chiến sĩ sao”? Hạ Diệp Chi ai cũng không gặp, hai mắt không sao tập trung, giọng nhạt nói “Tôi phải nhớ lần đau này”. Cô phải nhớ Mạc Đình Kiên đem lại loại đau khổ này cho cô. Lưu Chiến Hằng như là giận đến mức phải cười, sắc mặt có chút khó nhìn, để lại hai chữ chồng chồng lên nhau “Tùy em”! Bác sĩ tất nhiên nghe không hiểu lời hai người nói, cũng không biết quan hệ của hai người, nhưng chỉ cần biết hai người này đều quyết định không cần thuốc giảm đau là được rồi. Hạ Diệp Chi cũng không quan tâm Lưu Chiến Hằng có biểu tình gì, nói gì, chỉ ngẩng mắt hướng bác sĩ “Bác sĩ, có thể bắt đầu rồi”. Lưu Chiến Hằng trực tiếp đá cửa đi ra ngoài. Bác sĩ hiển nhiên vẫn có chút lưỡng lự. “Bác sĩ, tôi có thể, ông không cần có lo lắng gì”. Hạ Diệp Chi lần nữa lên tiếng. Bác sĩ thở dài, bắt đầu lấy dụng cụ “Nếu nhịn không nổi, cô nói với tôi nhé”. “Vâng”. Giọng Hạ Diệp Chi kiên định lạ thường. Thật ra chỉ cần hai mũi khâu thôi. Nhưng mà, cảm giác kim khâu sắc bén đâm vào thịt, vẫn thật đau. Hạ Diệp Chi cắn chặt môi, trên chắn rịn ra mồ hôi tinh mịn, mặt cũng có chút trắng. Bác sĩ nhìn thấy cô không thể nhịn được nữa, trong lòng có chút kinh ngạc. Sau khi khâu xong, bác sĩ đưa cho Hạ Diệp Chi một tờ giấy “Lau mồ hôi đi”. “Cảm ơn”. Hạ Diệp Chi chìa tay nhận lấy tờ giấy, đứng dậy. “Kê cho cô một đơn thuốc, cô mang thuốc này về uống, mấy hôm sau đến cắt chỉ hoặc là ở bệnh viện khác cắt chỉ đều được”. “Cảm ơn”. Hạ Diệp Chi đưa tay nhận lấy đơn thuốc. Bác sĩ tò mò nhìn ra bên ngoài một cái “Ây, bạn trai cô đâu? Sao vẫn chưa vào đây”? “Anh ta không phải bạn trai của tôi”. Hạ Diệp Chi nói xong, liền đi ra ngoài. Cô không nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ngoài cửa. Lười quan tâm Lưu Chiến Hằng đi đâu, Hạ Diệp Chi trữ tiếp đi lấy thuốc. Lúc xuất viện, liền thấy xe của Lưu Chiến Hằng vẫn dừng ở cửa bệnh viện, anh đang ở trong xe hút thuốc. Hạ Diệp Chi đứng ở đó một lúc, nét mặt phức tạp bước đến “Tôi phải đi về rồi”. “Không nói tiếng cảm ơn sao? Mạc Đình Kiên cùng người phụ nữ khác thân mật, hôm nay nếu không phải tôi cứu em, em còn có thể sống mà đứng ở đây”? Lưu Chiến Hằng vê thuốc trên tay, hơi híp mắt lại, biểu tình trên mặt xem ra lại có mấy phần hơi thở của công tử bột. “Chỉ cần không phải chuyện không có tính người, lúc anh cần tôi báo đáp lại anh, đều có thể tìm tôi”. Hạ Diệp Chi vừa khâu xong, trên mặt một chút hồng hào cũng không có, đến cả ánh mắt cũng không có thần sắc như bình thường. Lưu Chiến Hằng nhìn cực kì không thuận mắt. Anh có chút buồn bực dập tắt điếu thuốc trong tay, đáp lại nói “Chỉ cần là chuyện không có tính người đều có thể” ? Hạ Diệp Chi mặt không biểu tình gì gật đầu “Ừ”. “Ồ”. Lưu Chiến Hằng chìa một tay ra khỏi cửa sổ xe, ngữ khí cực nghiêm túc “vậy em gả cho tôi đi”. Hạ Diệp Chi trực tiếp xem nhẹ lời của Lưu Chiến Hằng “Lưu Chiến Hằng, lời của tôi luôn giữ lời”. Cô nói xong, quay người bỏ đi. Vốn dĩ cũng không trông đợi Lưu Chiến Hằng nghiêm túc trả lời, nhưng mà nghe anh nói cô gả cho anh, cô vẫn cảm thấy quá hoang đường rồi. Xe của Hạ Diệp Chi lúc trước ở trên đường bị mấy người của Khanh Tần cản lại rồi, lúc cô và Lưu Chiến Hằng đi, là lái xe của Lưu Chiến Hằng. Cô bây giờ chỉ có thể gọi xe đi về. Điện thoại không đem trên người, ví vẫn để ở trên xe. Tất cả mọi việc đều đen đủ đường rồi. Hạ Diệp Chi nghĩ, cô có thể phải đi bộ về nhà. “Này”! Có tiếng từ trong xe lái đến truyền đến. Quay đầu lại xem, vậy mà lại là Lưu Chiến Hằng. Hạ Diệp Chi bước nhanh hơn, không hiểu lí lẽ. “ Lên xe, tôi đưa em về”. Tốc độ xe Lưu Chiến Hằng rất chậm, khống chế rất tốt, đúng lúc có thể đi ngang hàng với Hạ Diệp Chi. Thấy Hạ Diệp Chi không để ý anh, anh lần nữa nói “Em là định đi bộ về nhà”? Hạ Diệp Chi đã đưa ra ý đó rồi mặc kệ Lưu Chiến Hằng, tất nhiên không lên tiếng kháng cự. Nhưng Lưu Chiến Hằng rất cố chấp, vẫn giữ nguyên tốc độ đó đi theo cô. Hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ như vậy một người đi, một người lái xe, đi đến nơi ở của Hạ Diệp Chi. Thật may bệnh viện cách nơi ở của Hạ Diệp Chi không quá xa, cứ như vậy cô cũng là đi nhanh hơn một tiếng. Lúc cô lên lầu, Lưu Chiến Hằng vẫn đi theo cô. “Anh là có ý định cùng tôi đi vào”? Hạ Diệp Chi dừng lại ở trước cửa. “Đến cũng đến rồi, không định mời ân nhân cứu mạng của em uống cốc trà sao”? Lưu Chiến Hằng bày ra dáng vẻ không đạt được mục đích quyết không thôi. Hạ Diệp Chi không quá có nhiều sức lực ứng phó anh, mở cửa đi vào, liền đi vào nhà bếp đun nước pha trà cho Lưu Chiến Hằng. Cô đặt cốc trà phát tiếng” keng” một cái rồi nói “Uống hết rồi mau đi đi”. Máy sưởi trong phòng chưa mở, trà lạnh rất nhanh. Lưu Chiến Hằng ngược lại cũng không đôi co, uống hết liền đi về. Trong phòng chỉ còn lại Hạ Diệp Chi, liền an tĩnh đến có chút sợ hãi. Cô trực tiếp đem cốc trà của Lưu Chiến Hằng uống vứt vào trong thùng rác, bước vào phòng tắm, đứng ở trước gương nhìn vết thương ở trên cổ mình. Người phụ nữ trong gương sắc mặt kém đến mức dọa người, trên mặt không biểu cảm giống như một cái xác không hồn. Hạ Diệp Chi sờ mặt của chính mình, lẩm bẩm nói “Cần vực dậy mới được, những chuyện về sau còn cần xử lí, kịch bản cũng còn thiếu vài tập…” Cô nhoẻn miệng, tính cố nặn ra một nụ cười. Nhưng mà, nặn ra nụ cười kiểu này so với khóc càng khó nhìn hơn. Hạ Diệp Chi chầm mặt xuống, rửa tay liền đi ra khỏi phòng tắm. Quá xấu đi, cô không muốn lại đi soi gương nữa. Hạ Diệp Chi thay quần áo, chỉnh sửa lại bản thân một chút, đem băng gạt nhiễm máu cùng áo khoác chuẩn bị cầm đi vất. Cô ra khỏi cửa, lúc đợi thang máy, người bên trong đi ra là Tiêu Thâm. Tiêu Thâm đeo một cặp sách màu đen, đội mũ lưỡi trai, xem ra dường như là một người tốt. Nhưng Hạ Diệp Chi biết Tiêu Thâm có quy tắc và nguyên tắc của chính mình. Người có nguyên tắc và quy tắc thật ra không có đáng sợ, tiền đề là bạn không phá vỡ nguyên tức và quy tắc của họ. “Hạ tiểu thư”? Tiêu Thâm chú ý đến vết thương trên cổ của Hạ Diệp Chi, ngữ khí nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ra. Hạ Diệp Chi cười cười gật đầu, nhấc chân bước vào thang máy. Lúc này, Tiêu Thâm gọi cô lại “Cô Hạ, tôi mấy ngày nay luôn không tìm thấy chủ nhà mới”. Hạ Diệp Chi quay đầu, nhẹ nhàng nhếch mi, ý anh tiế tục nói. Tiêu Thâm trức tiếp nói “Cô cần vệ sĩ không”? Thực lực của Tiêu Thâm, Hạ Diệp Chi tất nhiên biết. Khoảng thời gian này liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hạ Diệp Chi nghĩ cũng không nghĩ, trữ tiếp nói “Cần”.
CHƯƠNG 245 GIỐNG NHƯ ĐANG CĂN DẶN CHUYỆN HẬU SỰ CHƯƠNG 245 GIỐNG NHƯ ĐANG CĂN DẶN CHUYỆN HẬU SỰ Khi Mạc Đình Kiên về phòng, Hạ Diệp Chi còn chưa tỉnh dậy. Anh vừa hút thuốc nên trên ngón tay còn vương mùi thuốc lá. Anh đặt chiếc áo khoác ở bên giường, liếc nhìn Hạ Diệp Chi rồi đi thẳng vào phòng tắm để rửa tay. Lúc đi ra, anh đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi ôm chăn ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt mơ màng rõ ràng mới tỉnh ngủ, còn đang ngồi cho tỉnh táo lại. "Em dậy rồi." Mạc Đình Kiên đi tới bên giường và ngồi xuống. Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày "Anh hút thuốc à?" Mạc Đình Kiên hơi sửng sốt. Anh không ngờ mũi Hạ Diệp Chi lại thính như vậy, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận "Ừ." Sau đó anh lại nói thêm một câu "Ah hút có một điếu, chỉ vài hơi thôi." Mũi Hạ Diệp Chi còn thính hơn trước khi mang thai nhiều. "Trước đây em luôn nghĩ là anh không hút thuốc lá." Trước đây Hạ Diệp Chi gần như chưa từng nhìn thấy Mạc Đình Kiên hút thuốc lá, cho nên cô vẫn cho rằng anh không hút. Mạc Đình Kiên cười khẽ nhưng không nói gì. Anh thật sự không mấy khi hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá. Dù sao hút thuốc cũng hại người, anh còn tham sống. Nhưng gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh thỉnh thoảng không nhịn được lại muốn hút một điếu. Chỉ có điều phần lớn đều vào lúc Hạ Diệp Chi không ở bên cạnh, anh mới muốn hút thuốc. Mạc Đình Kiên hơi trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói "Về sau em gặp được Trần Tuấn Tú thì cách xa anh ta ra." Cho dù anh không ở bên cạnh, anh cũng sắp xếp rất nhiều vệ sĩ đi theo Hạ Diệp Chi. Nhưng mấy ngày nay ở trong nhà cổ, cô sẽ không thể tránh được việc phải gặp mặt Trần Tuấn Tú. Hạ Diệp Chi thoáng nhìn chiếc áo khoác của Mạc Đình Kiên để ở bên giường. Cô nhớ trước khi mình ngủ, anh để áo khoác ở trên sofa. Xem ra Mạc Đình Kiên đã ra ngoài sau khi cô ngủ. Hạ Diệp Chi suy đoán hỏi "Anh lại gặp mặt anh ta sao? Hai người đã nói chuyện gì vậy?" "Không nói chuyện gì cả." Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hơi lạnh đi "Bây giờ, anh và anh ta còn có thể nói gì chứ?" Hạ Diệp Chi cầm tay Mạc Đình Kiên để trấn an, nhưng không nói gì thêm. ... Ở trong nhà cổ không có chuyện gì để làm, Hạ Diệp Chi ngoại trừ đi ăn cơm thì cơ bản đều ở trong phòng. Chỉ là sau khi ăn tối xong, ông cụ Mạc gọi cô vào trong phòng xem ti vi cùng ông cụ. Hạ Diệp Chi còn tưởng ông cụ Mạc có lời gì muốn nói, kết quả lại thật sự chỉ bảo cô cùng xem ti vi với ông cụ mà thôi. Người lớn tuổi thích xem các chương trình tấu hài, nhạc kịch truyền thống nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi buồn chán. Chỉ có điều ông cụ Mạc xem rất vui vẻ, cô cũng chỉ có thể xem cùng. Thật may ông cụ Mạc còn để ý tới cơ thể của Hạ Diệp Chi, chỉ bảo cô xem cùng ông cụ một giờ liền giục cô về phòng nghỉ ngơi. Ông cụ Mạc nheo mắt nhìn Hạ Diệp Chi vài giây "Cháu về nghỉ ngơi trước đi, bảo Đình Kiên qua đây, ông có việc muốn nói với nó." Trước đó ông cụ Mạc bảo Hạ Diệp Chi đi xem ti vi với ông, Mạc Đình Kiên đương nhiên muốn đi cùng. Chỉ có điều Hạ Diệp Chi không cho anh đi. Ông cụ vốn là một người hay chú ý, Mạc Đình Kiên quá tốt với cô trái lại sẽ không tốt. "Vâng." Hạ Diệp Chi đứng lên và muốn đi ra ngoài. "Diệp Chi à." Khi cô sắp đi đến gần cửa lại nghe tiếng ông cụ Mạc gọi cô ở phía sau. Hạ Diệp Chi quay đầu "Sao vậy, ông nội?" Lúc còn trẻ, ông cụ Mạc là một nhân vật phong lưu, nhưng bởi vì đám cưới gia tộc nên mới phải kết hôn rất sớm. Có người nói bà nội của Mạc Đình Kiên còn lớn hơn ông cụ Mạc hai tuổi, sau khi hai người cưới nhau sống rất hòa thuận, nhưng ông không chịu sống yên ổn ở bên vợ. Trong nhà có một người vợ, bên ngoài ông cụ còn nuôi rất nhiều tình nhân nhỏ, cũng có vài đứa con riêng. Chỉ có điều phần lớn những đứa con đó đều không ra hồn, không có một người nào được ông coi trọng đón vào nhà họ Mạc. Hạ Diệp Chi vẫn nghe được chuyện này từ chỗ của Thẩm Lệ. Ông cụ Mạc là một nhân vật lớn, cho dù ông có nuôi rất nhiều phụ nữ và con riêng ở bên ngoài nhưng từ trước đến nay không có người nào đến nhà họ Mạc làm ầm ĩ, cũng giữ đủ thể diện cho vợ mình. Bởi vì kết hôn sớm, cho dù cháu ngoại lớn nhất của ông cụ là Trần Tuấn Tú đã hai mươi tám tuổi, nhưng năm nay ông cụ mới chỉ ngoài bảy mươi. Ở tuổi này, các cụ già về hưu bình thường đều ở nhà tu thân dưỡng tính, nếu như không có ốm đau thì cơ thể vô cùng khỏe mạnh. Điều kiện nhà họ Mạc tốt như vậy, mọi thứ ăn uống chi phí của ông cụ Mạc đều tốt nhất, còn có chuyên gia dinh dưỡng riêng. Chỉ có điều lúc này ông cụ Mạc ngồi cô đơn một mình ở trên sofa, thoạt nhìn có vẻ già nua buồn bã khác thường, trên người cũng bớt đi một phần uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc, trái lại thoạt nhìn có phần mệt mỏi già yếu khiến cho người ta thương xót. Vào giờ phút này, Hạ Diệp Chi cảm giác được rất rõ ràng, ông cụ Mạc sống không hề thoải mái. "Chuyện lúc trước là do ông nội già rồi nên hồ đồ, về sau ông sẽ không nhúng tay vào chuyện của cháu và Đình Kiên nữa. Hai cháu phải sống cho tốt đấy." Giọng ông cụ Mạc hơi khàn khàn làm cho người ta có cảm giác như đang căn dặn chuyện hậu sự. Vẻ mặt Hạ Diệp Chi thoáng biến đổi, không khỏi cao giọng hơn "Ông nội!" Cô biết ông cụ Mạc nói về chuyện trước đó đã đưa Tần Thủy San qua. Vì chuyện này mà trong lòng Hạ Diệp Chi quả thật có chút oán trách, có khúc mắc với ông cụ nhưng không quá để ý. Bởi vì Mạc Đình Kiên rất quan tâm cô. Chỉ cần trong lòng Mạc Đình Kiên có cô, người khác nhìn thế nào, làm như thế nào đều không quan trọng với cô nữa. Nhưng giọng điệu của ông cụ Mạc lúc này làm cho trong lòng cô cảm thấy rất bất an. "Đi đi, cháu mau đi đi, đã sắp mười giờ rồi đấy. Cháu mau gọi Đình Kiên qua đây, nếu không đợi lát nữa ông sẽ buồn ngủ mất." Ông cụ Mạc xua tay có vẻ mất kiên nhẫn, không muốn nghe cô nói thêm. Hạ Diệp Chi không yên tâm liếc nhìn ông rồi mới đẩy cửa ra, vội vàng quay về phòng. Mạc Đình Kiên đang mặc áo ngủ ngồi dựa vào đầu giường chơi trò chơi trên điện thoại, vẻ mặt vẫn vô cảm nhưng thoạt nhìn hình như trò chơi cũng không hay lắm. Lúc này, anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chứng tỏ căn bản không có tâm tư nào chơi game. Vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đẩy cửa bước vào, anh liền ném điện thoại sang một bên, đứng dậy xuống giường và đi về phía cô. "Ông cụ không làm khó dễ gì em chứ?" Mạc Đình Kiên vừa nói chuyện vừa lặng lẽ quan sát cô. Sau khi xác định cô không có vẻ gì không ổn, lúc này anh mới thu lại ánh mắt quan sát của mình. Hạ Diệp Chi lắc đầu, chuyển lời của ông cụ Mạc cho Mạc Đình Kiên "Ông nội bảo anh đi qua đó, bảo là có việc muốn nói với anh. Ông cụ bảo anh qua nhanh lên, tối nay ông buồn ngủ rồi." Mạc Đình Kiên nghe vậy thì suy nghĩ một lát mới hỏi "Còn gì nữa không? Ông cụ có nói gì với em nữa?" "Không nói gì. Em chỉ ngồi xem ti vi với ông thôi." Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày "Nhưng em cảm thấy ông nội có hơi kỳ lạ, giọng điệu cũng khác khác..." Cô thật sự cảm thấy ông cụ Mạc giống như đang căn dặn chuyện hậu sự, nhưng cô không tiện nói thẳng ra trước mặt Mạc Đình Kiên. Dù sao ông cụ Mạc cũng là người thân của Mạc Đình Kiên. Hạ Diệp Chi thở dài "Anh đi thì biết." Cô còn có thể nghe ra được giọng điệu của ông cụ Mạc không thích hợp, Mạc Đình Kiên thông minh như vậy thì chắc chắn cũng có thể nghe ra được, nói không chừng còn có thể phát hiện ra vài chuyện gì đó. Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi nhíu mày lại thở dài, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng. "Thế anh đi đây, em cứ ngủ trước nhé!" Anh dặn dò Hạ Diệp Chi một tiếng mới rời khỏi đó. Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
CHƯƠNG 1 XẤU QUÁ CHƯƠNG 1 XẤU QUÁ Hạ Diệp Chi sững sờ ngồi trước bàn trang điểm, đợi thợ makeup vào trang điểm cho cô. Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, Tiêu Thanh Hà vội vã chạy vào. Bà ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi đầu tóc rối bù , trên người mặc một chiếc áo bông dài màu xám u ám, lập tức quở trách, người nhà họ Mạc đều đã đến rồi, sao đến quần áo con còn chưa thay?" Hạ Diệp Chi đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, "Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?" Tiêu Thanh Hà nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Mạc đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Hạ! Bà ta sốt ruột đến mức "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Diệp Chi, " Diệp Chi, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!" Đôi mắt vốn thẩn thờ của Hạ Diệp Chi dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Thanh Hà tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Thanh Hà rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Hạ Diệp Chi đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, "Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Mạc đã lên lầu rồi." Hạ Diệp Chi không giơ tay đỡ lấy Tiêu Thanh Hà, chỉ lạnh lùng nói, "Mẹ đứng dậy đi, con sắp đi rồi." Lần này, cô đã thật sự tuyệt vọng. Cửa mở ra, nhìn thấy có một nhóm vệ sĩ xa lạ đang đứng bên ngoài, đây là người mà nhà họ Mạc phái đến để đón cô. Không có đám cưới, cũng không có chú rể, hôm nay cô được gả đi. "Đi thôi." Cô đi phía trước, bước xuống dưới lầu. Nhà họ Mạc là gia đình giàu có bậc nhất ở thành phố Hà Dương, người kế thừa duy nhất chính là Mạc Đình Kiên, nhưng mười mấy năm trước khi bị người ta bắt cóc đã bị hủy dung mạo, không thể gặp ai. Từ đó về sau, Mạc Đình Kiên chưa từng lộ diện trước mặt người khác. Nghe nói tính tình anh ta tàn bạo, xấu xí đáng sợ, những người phụ nữ bị đưa vào phòng anh ta đều không thể sống sót trở ra. Đau thương đến tan nát cõi lòng, dù Mạc Đình Kiên là ma quỷ, cô cũng chẳng bận tâm. …… Đến biệt thự của Mạc Đình Kiên, sau khi vệ sĩ đưa cô vào phòng thì bọn họ liền rời khỏi đó. Mãi cho đến khi trời bên ngoài gần tối, cửa phòng mới bị mở ra một lần nữa. Hạ Diệp Chi xoay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao lớn đi từ cửa vào. Anh ta giơ tay đóng cửa lại, mở đèn trong phòng lên. Ánh đèn đột nhiên vụt sáng , Hạ Diệp Chi liền bị chói mắt nên giơ tay lên che mắt lại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh ta. Vừa nhìn lên, cô liền sững sờ. Không phải vì anh ta trông xấu xí đáng sợ, mà là vì anh ta trông cực kỳ anh tuấn. Đồ vest màu tối khoác trên dáng người cao lớn vạm vỡ của anh ta, đôi chân dài sải bước rất rộng, nhanh chóng đi đến trước mặt cô. Gương mặt anh ta có đường nét sắc sảo hoàn mỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc ra, anh tuấn lạ thường, nhưng, khiến người ta cảm thấy ngột ngạc. Mạc Đình Kiên dùng ánh mắt thăm dò nhìn Hạ Diệp Chi vài giây, nhíu mày nói, "Xấu quá." Trong ngữ khí bình tĩnh, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào khác. Hạ Diệp Chi định thần lại, cô không quá để tâm chuyện anh ta nói mình xấu, chỉ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn anh ta, "Anh là ai?" Trong đôi mắt đen láy của anh ta tỏa ra một thứ ánh sáng sắc bén, giọng nói rất trầm, "Cô không biết mình được gả cho ai à?" Anh ta càng kề sát lại gần, hơi thở lạnh lẽo phà tới càng khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy rợn người. Không khí ngột ngạt đè nén khiến cô hơi khó thở, nhưng cô vẫn ngồi thẳng lưng, "Tôi đương nhiên biết mình được gả cho Mạc Đình Kiên!" Mạc Đình Kiên nghe xong, sự lạnh lùng trong ánh mắt dần dần tan đi, rồi trở nên sáng rực, xem ra đây cũng là một người phụ nữ tin vào lời đồn. Gả cho một người đàn ông "vừa xấu xí vừa bất lực", biểu cảm của cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh ta bắt đầu thấy có hứng thú. Khóe môi anh ta mỉm cười, cố ý chọc ghẹo mà nói, "Thì ra là chị dâu, tôi là em trai của Mạc Đình Kiên Mạc Gia Thành, đêm tân hôn, chắc hẳn chị dâu không muốn ở cùng một kẻ phế vật chứ."
CHƯƠNG 263 BÓP CẰM CHƯƠNG 263 BÓP CẰM Bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô, Hạ Diệp Chi lái xe ra khu vực ngoại ô hẻo lánh. Ở đây không có nhiều xe cộ, Mạc Đình Kiên vòng xe ra phía trước, đánh vô lăng điều khiển xe ngang ra giữa đường, chặn xe của Hạ Diệp Chi lại. Hạ Diệp Chi đạp phanh, dừng xe lại. Nhưng cô không xuống xe. Mạc Đình Kiên đi lại gần muốn mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã khóa, không thể nào mở được. “Hạ Diệp Chi, xuống xe!” Mạc Đình Kiên đập mạnh lên cửa xe vài cái. Hạ Diệp Chi liếc Mạc Đình Kiên, hạ cửa sổ xe xuống một chút, ngay trước mặt Mạc Đình Kiên bấm gọi 122. “Tôi đang ở đường Lâm Thủy phía Nam thành phố, có một chiếc xe đang chắn giữa đường…” Hạ Diệp Chi còn chưa nói xong, thì Mạc Đình Kiên đã đưa tay ra giật lấy điện thoại. Anh giằng được điện thoại thì lập tức tắt máy, sao đó lạnh lùng nói “Xuống xe.” Hạ Diệp Chi nhếch mày, mở cửa xe đi xuống. Cô vừa xuống xe, Mạc Đình Kiên đã muốn nắm lấy tay cô. Hạ Diệp Chi đã đoán được hành động của Mạc Đình Kiên từ trước, nhẹ nhàng khéo léo lùi một bước, tránh được bàn tay của Mạc Đình Kiên. Sắc mặt Mạc Đình Kiên trong phút chốc liền thay đổi, độ ấm xung quanh đột nhiên giảm hẳn đi. Hạ Diệp Chi không có chút biểu cảm gì, bình tĩnh nói “Chia tay đi.” Cô vốn dĩ tưởng rằng mình đã đăng ký kết hôn với Mạc Đình Kiên, sau này có chuyện xảy ra, cô mới biết tên trong giấy chứng nhận kết hôn là Hạ Hương Thảo và Mạc Đình Kiên. Sau đó, Mạc Đình Kiên và Hạ Hương Thảo ly hôn rồi, anh muốn đăng ký kết hôn với Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi lại không chấp thuận, mà cứ tìm cách trốn tránh. Giác quan thứ 6 của phụ nữ là điều kỳ diệu nhất thế gian. Cô lúc đó cũng không biết vì sao bản thân luôn trốn tránh việc đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ thì có lời giải thích hợp lí rồi. Mạc Đình Kiên chớp mắt, sắc mặt trở nên nguy hiểm dị thường “Em nói lại lần nữa.” “Dù sao thì bây giờ anh cũng không tin em, ngày ngày anh nhốt em trong nhà như tội phạm, chỉ có thể bó tay chịu trói, chờ người nhà họ Mạc đến kết tội, em chịu đủ rồi.” Ánh mắt Hạ Diệp Chi trở nên kiên định “Anh không tin em cũng không sao, vậy thì chia tay đi. Em có thể tự đi tìm chứng cứ, chứng minh sự trong sạch của bản thân em.” “Muốn rời xa anh?” Mạc Đình Kiên lạnh lùng “Nằm mơ đi.” Hạ Diệp Chi trong chốc lát hơi thay đổi, trong khoảnh khắc ấy, Mạc Đình Kiên ôm ngang người cô nhấc lên, đẩy cô vào trong xe, anh nhanh chóng lên xe cùng cô, khóa xe lại, khởi động xe đi về phía trước. Xét về mặt thể lực, cô không phải đối thủ của Mạc Đình Kiên. Hạ Diệp Chi mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, lạnh nhạt nói “Hoặc là chia tay, hoặc là anh nói cho em biết anh rốt cuộc đang muốn làm gì.” Mạc Đình Kiên không để ý đến cô, chỉ im lặng lái xe. Hạ Diệp Chi đợi một lúc, chắc chắn Mạc Đình Kiên thật sự không để ý đến cô, mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mạc Đình Kiên đưa thẳng cô về biệt thự. Lần này, Mạc Đình Kiên lại bố trí thêm càng nhiều người ở biệt thự. Vệ sỹ canh gác cả trong lẫn ngoài, biệt thự trở thành một lâu đài kiên cố không thể xuyên qua. Hạ Diệp Chi đứng ở ban công tầng 2, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mạc Đình Kiên đang ở trong sân ra lệnh cho vệ sĩ. Giống như là cảm nhận được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên nhìn cô. Hạ Diệp Chi xoay người đi vào trong phòng. Thời tiết giữa tháng một vẫn còn hơi lạnh. Cô quay lại phòng, ôm lấy cái đệm lông ở trên sofa, cầm lấy máy tính ngồi sửa kịch bản. Không lâu sau đó, cửa phòng liền bị người ở bên ngoài mở ra. Hạ Diệp Chi không ngẩng đầu lên, nhưng âm thanh bước chân ổn định vững chãi khiến cho cô không cần nhìn cũng biết đó là Mạc Đình Kiên. Mạc Đình Kiên đứng trước mặt cô “Gần đây anh rất bận, em chú ý giữ sức khỏe.” Hạ Diệp Chi không nhìn anh, cũng không nói gì. Mạc Đình Kiên có vẻ là bị phản ứng lãnh đạm của cô làm cho tức giận, anh mạnh mẽ vươn tay ra giữ lấy cằm của Hạ Diệp Chi, mạnh mẽ ép cô phải ngẩng đầu lên. “Hạ Diệp Chi, tôi đang nói chuyện với em.” Anh dùng sức hơi quá đà, Hạ Diệp Chi bị anh nắm lấy quai hàm có chút đau. Cô bị ép ngẩng đầu lên, hơi nhăn mày đáp “Anh nói xong chưa? Đừng làm phiền em sửa kịch bản.” Mạc Đình Kiên trong phút chốc nhăn lại, vẻ mặt nhẫn nại, ánh mắt hung ác. Xem ra anh đang rất tức giận. Hạ Diệp Chi nghĩ đến gần đây mối quan hệ của hai người luôn như nước với lửa, lại nghĩ đến thủ đoạn trước đây anh đối phó với kẻ khác, trong lòng hơi run rẩy. Ánh mắt run rẩy của cô, đã làm lộ tâm tư của cô. Mạc Đình Kiên cuối cùng không làm gì cả, buông tay ra sau đó xoay người rời đi. Hạ Diệp Chi đưa tay ra xoa nhẹ cằm mình, thở dài một tiếng. Một người phụ nữ dám ở trước mặt một người đàn ông tác oai tác quái, là ỷ vào việc người đàn ông này thích cô gái đó. Nhưng Mạc Đình Kiên bây giờ đang nghĩ gì cô cũng không biết, cô nào dám làm gì trước mặt anh, nào dám hy vọng anh sẽ dung túng cho cô như lúc trước? Lúc nãy, cô thật sự có chút lo lắng Mạc Đình Kiên trong lúc tức giận sẽ bóp nát cằm cô. Cũng may, Mạc Đình Kiên chưa nhẫn tâm như vậy. Cô trước đây cho rằng ông cụ Mạc tỉnh lại thì có thể giải quyết mọi việc, có thể chứng minh cô trong sạch. Ông cụ Mạc tỉnh rồi, nhưng lại trở nên ngốc nghếch. Lời của Mạc Cẩm Vân vẫn văng vẳng bên tai, lời của Mạc Đình Kiên cô cũng ghi nhớ trong đầu. Cô từ trước đến giờ chưa từng có quan niệm sẽ giao cả cuộc đời mình vào tay một người đàn ông. Đặc biệt là người đàn ông này trong lòng đang nghĩ gì, cô hoàn toàn đoán không được. Mà khả năng cô phải đối mặt với tội không phải do mình gây nên và chuyện ngồi tù nữa, cô không thể đẩy hết cho Mạc Đình Kiên được. Cô trước đây cũng cho rằng cô có thể tin Mạc Đình Kiên. Nhưng, lời của Mạc Đình Kiên cô vẫn nhớ, cô không thể tin anh nữa. Cô phải tự tìm cách cứu lấy bản thân mình. Mấy ngày trước Hạ Lập Nguyên thông báo cắt đứt quan hệ cha con với cô, nhưng tên cô vẫn có trong sổ hộ khẩu của nhà họ Hạ. Hạ Diệp Chi tìm thấy số điện thoại của Tiêu Thanh Hà. Lúc điện thoại kết nối, ở đầu bên kia truyền đến giọng nói xa cách của Tiêu Thanh Hà “Cô Hạ, có việc gì sao?” Bây giờ gọi là cô Hạ’ luôn rồi? Hạ Diệp Chi cong môi châm biếm “Con muốn chuyển khẩu ra ngoài.” Cô muốn có sổ hộ khẩu đứng tên mình. Tiêu Thanh Hà ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, mới nói “Lúc trước Mạc Đình Kiên có gặp ông cụ, xin chuyển hộ khẩu của cô ra ngoài rồi.” Cũng là do mấy hôm trước Hạ Lập Nguyên muốn cắt đứt quan hệ cha con với Hạ Diệp Chi, Tiêu Thanh Hà mới biết. Mạc Đình Kiên đã chuyển khẩu cô ra khỏi nhà họ Hạ từ lâu rồi sao? Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, chạy đến phòng làm việc của Mạc Đình Kiên tìm quyển sổ hộ khẩu của mình. Dù sao thì, có rất nhiều việc cần dùng đến sổ hộ khẩu. Mạc Đình Kiên gần đây không vào phòng làm việc, nhưng vẫn cho người quét dọn hàng ngày. Phòng làm việc của anh rất lớn, Hạ Diệp Chi tìm đi tìm lại, cuối cùng tầm mắt chuyển đến ngăn cuối cùng đang khóa của bàn làm việc. Hạ Diệp Chi vươn tay ra kéo, phát hiện ngăn kéo đã khóa. Cô không động vào đồ của Mạc Đình Kiên bao giờ, đương nhiên không biết chìa khóa ngăn kéo anh để ở đâu. Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc, rồi xuống lầu đi ra vườn tìm cục gạch. Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
hạ diệp chi mạc đình kiên